— Có phải sứ giả Thanh
Giang đó không?
— Đúng là lăo đây.
— Mời ông chóng sang
Thuỷ Phủ có việc.
— Sao lại đi vào giờ này
vậy. Có giấy mời ǵ không?
Hai công sai lục túi lấy
ra tờ giấy mời. Giấy ghi rơ “Mời sứ giả đến làm việc liên quan”. Giấy mời
ghi “lần thứ 3”, do Dạ Thoa kư.
Mọi khi bên phủ sứ giả
và bên bộ h́nh vẫn có vẻ ganh nhau. Dạ Thoa vẫn luôn kể công hồi giúp Đức Long
Quân diệt trừ Ngư Tinh mà coi thường người khác, nay đích thân Dạ Thoa kư mời
chắc có việc quan trọng thật.
Tuy vậy, thần Kim Quy
vẫn nắn gân:
— Hôm nay tôi bận việc,
phiền hai vị về nói lại với thủ trưởng.
— Không được. Giấy mời
ghi đích danh ông phải đến, chúng tôi đem theo ngựa sẵn đây rồi. Nếu cần th́
giấy triệu tập lần 3 chúng tôi cũng có sẵn trong túi đây, nhưng hiềm nghĩ để ông
tránh xúc động nên chúng tôi mới đưa giấy mời.
Sự việc đến thế này cũng
nên đi xem sao. Nghĩ vậy thần Kim Quy lên ngựa, hai bên hai công sai hối hả thúc
ngựa chạy nhanh.
Vào cổng Thuỷ Phủ, rẽ
trái, lên lề phải là đến phủ bộ h́nh, cả ba xuống ngựa. Hai công sai đi cùng dẫn
thần Kim Quy vào pḥng điều tra.
— Ồ, xin chào sứ giả.
Ông vẫn khỏe chứ? Dạ Thoa lên tiếng.
— Không dám. Có việc ǵ
ông cứ bảo.
— Thực ra tôi không dám
phiền ông, nhưng ngặt nỗi bên bộ ngoại giao Đại Việt Cộng có gửi công hàm sang
Thuỷ Phủ ca thán về việc ông có dấu hiệu can thiệp nội bộ người ta. Giấy tờ có
đủ cả đây. Tôi cũng có đọc qua rồi.
Có mấy việc chính như
sau:
Một là, họ nói ông cứ
giữ quan điểm triều đại họ sẽ tiêu tùng th́ không sao, ăn cá chết thoải mái.
Triều đại nào cũng tiêu tùng thôi, năm nào tiêu mới quan trọng; nhưng ông lại
nói rơ là năm nay -năm Mèo 2011- qua việc dùng con mèo chết để báo điềm. Họ thấy
như vậy là không có được.
Hai là, ông hô hào người
dân xé rào làm cách mạng. Họ thấy cũng không được. Có dấu hiệu vi phạm điều 88
của bên họ. Cũng rất may cho ông là hai bên chưa có quyết định dẫn độ, nếu không
th́ họ sẽ yêu cầu bắt ông về xét xử ngay lập tức.
Giấy tờ, h́nh ảnh được
in ra, có ảnh của ông đây. Ông có b́nh luận ǵ không?
— Trước hết, cách làm
việc của bên kia sai mười mươi; hai bên phải trao đổi qua phủ sứ giả trước rồi
mới qua bên h́nh chứ. Tôi chưa biết ǵ về việc này cả. Mà thôi, cũng chẳng sao.
Để tôi nói rơ rằng, Đức Long Quân hồi báo cho Hùng Vương chống giặc Ân cũng chả
nói rằng đúng 3 năm sẽ có giặc xâm lược phương bắc đó thôi? Chuyện nói rơ hay
chưa rơ cũng đâu có quan trọng, miễn là càng rơ càng tốt để dân c̣n biết mà lo.
Để dân biết càng rơ càng nên làm. Hôm rồi, nói là đưa h́nh nhân xác phàm của tôi
lên để chữa bệnh th́ bên Sở Rao lại đi nhờ bên chuyên làm tóc giả mua cái lưới
hàng chợ nên nó mới rách. Tiện thể bà con hô hào xé rào luôn. Ông mới đọc chủ
nghĩa Mác-Lê mà chưa hiểu nó; nếu hiểu ông sẽ xé nó luôn tắp lự. Dự định bắt lên
chúng lại c̣n làm ngược nữa chứ. Định bắt xác phàm của tôi rồi đem ra trước mặt
B́nh Định Vương Lê Lợi để cúng bái. Bọn chúng hiểu sao được chuyện phải có trước
có sau, lớn rồi đến bé. Tôi có phải quân của ông ấy đâu mà phải bị trói đem ra
ném trước đền. Xét về tuổi th́ tôi c̣n hơn ông ấy nhiều nhiều lắm. Thật là quá
thể. Thời Cao Thái Tổ tên nước là Đại Việt chứ có thêm chữ “cộng” vào đâu. Tôi
hô hào bỏ “cộng” đi cho phải phép chứ có làm loạn đâu.
— Nghe ông nói tôi cũng
phần nào hiểu rồi. Việc xé rào không biết đă chín muồi chưa? C̣n ǵ nữa ông cứ
nói để tôi có công văn trả lời.
— Nhân đây tôi cũng muốn
nói là ông phải thay đổi ngay cái cách làm việc đi cho dân nhờ. Đừng có bắt
chước cái kiểu hành sự của bên Đại Việt Cộng. Mời cho ra mời, lễ phép cho ra lễ
phép.
Việc làm cách mạng đâu
phải một sớm một chiều, có sự dũng cảm, có sự hy sinh. Cứ nói qua nói lại rằng
“thịt nướng”, “tắm máu”, “làm mồi” để làm ǵ; phải có bắt đầu của cách mạng th́
mới có kết quả thành công, bắt đầu ngay ngày mai là đă chậm rồi. Cả thế giới
đang sốt x́nh xịch lên kia ḱa.
Ngày mai tôi cũng sẽ nói
với Long Quân là bỏ quan hệ sứ giả với triều đại đó đi. Cắt như Thụy Điển ấy. Ai
đời biển, đảo của ta lại đi công nhận của người khác bằng công hàm 14/09/1958.
Ông nhớ chưa? Chia chác Vịnh Bắc Bộ ǵ mà cái đảo Bạch Long Vĩ của Long Quân
cũng bị ḍm ngó. Băi Tục Lăm, Thác Bản Giốc… nơi thuỷ tộc sinh sống bao năm cũng
bị chia năm xẻ bảy, gần như mất hết. Trên cạn th́ làm thuỷ điện tùm lum gây ra
nhiều tai ương cho các loài tôm, cua, cá… Mà này, tôi nói nhỏ ông nghe, bên đó
ngả hẳn sang Sơn Tinh rồi; ghép Ba V́ vào thủ đô, rồi sẽ chuyển cả đầu năo về
chân núi Tản.
— Tức thật, tôi cũng đă
nghe nhiều thông tin, nay qua sứ giả mới được biết rơ ràng. Tôi sẽ tŕnh lên
Long Quân sự việc và có lẽ cũng khuyên luôn rằng không cần phải trả lời chi cho
mệt vụ công hàm vừa rồi liên quan đến ông. Nhân tiện tôi cũng sẽ cải cách theo
lời ông, ḿnh quan sát nhiều việc làm của bên kia đâm ra cũng hơi bị ngấm ngược.
Thôi ông thứ lỗi.
Nói rồi, đích thân Dạ
Thoa tiễn thần Kim Quy ra tận cổng và rước ngài lên xe ngựa. Phía chân trời đă
le lói ánh sáng của b́nh minh.
Bỗng nhiên Dạ Thoa cười
phá lên: Ha ha ha, bộ h́nh bên kia nó có câu “Chỉ biết c̣n đảng c̣n ḿnh” hay bá
chấy. Không có tổ tiên, họ hàng hang hốc th́ chúng chui ở lỗ nẻ nào ra vậy. Ăn
cơm nhân dân, bị chửi xách mé như vậy mà vẫn…c ̣n nọ c̣n kia. |