( Kính tặng anh
chị Dương Hà - Hà Vũ )
Chúng ngồi đó, chủ
phiên ṭa huyễn hoặc
Mặt trơ ra như
“robot” h́nh người
Miệng trâng tráo
thứ âm thanh cài sẵn,
Chỉ u u ươn ưởi
thói lưu manh.
Chúng là người,
nhưng sao nh́n giống ngợm
Lũ đười ươi xa lạ
giữa chốn người
Không nghĩa nhân,
không chút t́nh dân tộc
Chỉ biết cong lưng
làm phận tôi đ̣i.
Chúng ngồi đó,
khoác xiêm y công lư
Mặt ngây ngô như
những kẻ sắm tuồng,
Vào vai quan viên
thân phàm ác quỷ
Miệng lưỡi ca ngôn
ngữ lũ ma vương.
Chúng là người,
cũng cha sinh mẹ đẻ
Cũng đói – ăn,
cũng khát – uống, như người
Nhưng khác người,
chúng không c̣n liêm sĩ
Khúm núm – dạ –
vâng… theo đóm ăn tàn.
Chúng là người,
giả danh làm “đầy tớ”
Xử “chủ nhân” bằng
mọi rợ luật rừng
Vú lấp miệng em,
một ḿnh một chợ
Vỗ ngực xưng tên
“Ṭa án Nhân Dân”!?
Chúng ngồi đó, hệt
như bầy chó
Miệng nhe răng,
tập tễnh tiếng gầm gừ
Đe dọa nhân dân,
tù đày bắt bớ
Luật là Ta, Ta là
Luật… biết không?
Chúng ngồi đó, dấu
trong tay liềm búa
Miệng ê a… công lư
với công bằng
Phía dưới kia mắt
nạn nhân máu ứa
Uất hận trào dâng,
tim nát đoạn trường.
Chúng là người,
tất biết, vay phải trả
HÀ – VŨ ơi! Kiên
định, với toàn dân
Triệu trái tim,
triệu tấm ḷng chia sẻ
Cho ngày mai sẽ
đ̣i nợ cùng anh! |