Ông Nguyễn Ngọc Già chưa hiểu hiện
tượng theo chiều sâu và ư mà ông Nguyễn Gia Kiểng muốn nói. Ông Nguyễn Gia Kiểng
đă đưa ra trường hợp Vi Đức Hồi và Cù Huy Hà Vũ trong một đoạn trao đổi về thanh
niên, là ông muốn tuổi trẻ Việt Nam dành sự hưởng ứng cho những đấu tranh đúng
đắn để đóng góp một cách có hiệu quả cho cuộc vận động dân chủ và nhất là để
khỏi thất vọng sau đó. Điều này không có liên quan ǵ đến tinh thần ḥa giải và
ḥa hợp dân tộc. Ông Nguyễn Gia Kiểng cũng đă nói rơ là Cù Huy Hà Vũ rất đáng
được quư mến và bênh vực. Ông chỉ muốn nhấn mạnh với tuổi trẻ Việt Nam về phương
thức đấu tranh nên có cho cuộc vận động dân chủ sắp tới.
Chúng ta không nên chỉ quan tâm đến Cù
Huy Hà Vũ mà quên đi những người dân chủ khác đang gặp nạn. Nhiệm vụ của những
người trí thức như chúng ta là nhận ra những người như Vi Đức Hồi và hướng dẫn
dư luận bênh vực cho những người như ông.
Ông Nguyễn Ngọc Già cho rằng "giá
như những hoạt động của Vi Đức Hồi được quảng bá mạnh và công khai như Cù Huy Hà
Vũ, tôi tin sẽ rất nhiều người dân ủng hộ, lên tiếng". Ai sẽ là người quảng
bá mạnh cho những người như ông Vi Đức Hồi, nếu không phải là chúng ta? Không
phải là những người dân chủ th́ ai sẽ làm việc đó?
Một độc giả của Dân Luận tham
gia cuộc hội luận, bạn Lê Anh Tuấn đă giúp Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên phản biện
các ư kiến của ông Nguyễn Ngọc Già, và cách đặt câu hỏi của bạn Tuấn rất đáng để
tất cả chúng ta suy nghĩ :
"V́ sao lượng cảm t́nh và bênh vực
mà dư luận dành cho một người đối lập chỉ phụ thuộc vào lượng tiếng vang mà anh
ấy tạo ra? V́ sao người ta không chú ư đến tính đúng và sai của đường lối đấu
tranh, đến tŕnh độ tư tưởng và bản lĩnh chính trị của người này, đến mức độ can
đảm của cuộc dấn thân, hay đến những đổi thay mà anh ta có thể mang lại ? V́ sao
người ta tập trung mọi sự chú ư vào một bề ngoài vang dội, thay v́ vào thực lực
và nội dung?
Ví dụ này, theo ông Kiểng, đă thể
hiện rơ sự yếu kém trong nhận thức của những người dân chủ Việt. Chúng ta vẫn
hài ḷng với lối đấu tranh nhân sĩ. Chúng ta lầm tưởng rằng những thư ngỏ, tuyên
ngôn, tuyên cáo kí tên cá nhân có thể thay đổi t́nh h́nh, và v́ thế dành cho
chúng mọi sự ủng hộ và bênh vực. Trong khi đó, chúng ta quên lăng những cố gắng
xây dựng âm thầm nhưng bền bỉ, và có thể mang đến thành công. V́ không biết chọn
lựa, chúng ta đang lăng phí sự ủng hộ của ḿnh. Mà trong hiện trạng rời ră của
tinh thần quốc gia, những ủng hộ này là một tài nguyên rất khan hiếm.
Nếu chưa đồng ư, bạn hăy tự hỏi ḿnh:
Những người chưa từng thừa nhận ḿnh
đấu tranh cho dân chủ có thể vận động quần chúng đứng dậy và tham gia một cuộc
cách mạng dân chủ hay không?
Những người từ chối mọi đề nghị phối
hợp kết hợp có thể đơn độc chọi lại một tổ chức cầm quyền, đang nắm trong tay
nhà tù và súng hay không?
Có thể thay đổi đất nước bằng những
thư ngỏ và kiến nghị xin-cho hay không?
Chúng ta, v́ t́nh đồng bào và công
lí, phải sẵn sằng bênh vực mọi người đấu tranh. Nhưng trước những câu hỏi trên,
chúng ta nên dành nhiều ủng hộ và tiếp sức hơn cho ai ? Những cố gắng xây dựng
đường lối và lực lượng mà để khỏi bị đàn áp, chúng bắt buộc phải được tiến hành
một cách âm thầm? Hay những thư ngỏ, kiến nghị, tuyên cáo, tuyên ngôn hiện diện
nhiều trên mặt báo?".
Đến đây không thể không nhắc đến bài
viết rất đặc sắc của nhà văn Nguyên Ngọc viết về Phan Châu Trinh nhân dịp ngày
giỗ thứ 85 của cụ : "Chương tŕnh vĩ đại bị dở dang của Phan Châu Trinh". Đây là
bài viết mà bất cứ người Việt nào có quan tâm đến vận mệnh đất nước cũng nên đọc
và hiểu được những ǵ mà tác giả muốn nhắn nhủ trong đó.
Chương tŕnh vĩ đại của Phan Châu Trinh
là ǵ? Theo nhà văn Nguyên Ngọc, th́: "Chương tŕnh của ông là chương tŕnh
thay đổi một dân tộc, sửa chữa và làm lại nó, tự trong chiều sâu nhất của nó,
chiều văn hóa, để nó có thể tồn tại và phát triển trong một thế giới tất yếu
toàn cầu hóa". Với những ai không đủ thời gian và kiên nhẫn th́ chỉ cần đọc
bài viết này cũng nhận ra một điều là nếu dân tộc Việt Nam chúng ta chọn tư
tưởng và văn hóa của cụ Phan Châu Trinh thay v́ tư tưởng Mác Lê và chủ nghĩa
cộng sản th́ số phận chúng ta bây giờ đă hoàn toàn khác. Chắc chắn là Việt Nam
đă không thê thảm và tụt hậu như hiện nay. Tư tưởng của Phan Châu Trinh gói gọn
trong mấy chữ "Khai Dân Trí, Chấn Dân Khí, Hậu Dân Sinh".
Từ hơn 100 năm về trước, cụ Phan đă
nhận ra sự thua thiệt và yếu kém của người Việt chúng ta trước nền văn minh và
tiến bộ của Phương Tây nói chung và thực dân Pháp nói riêng. Để chiến thắng thực
dân Pháp và xây dựng một nước Việt Nam hùng cường th́ theo cụ, chúng ta phải
thay đổi đường lối đấu tranh, thay đổi tư duy, từ chối sử dụng bạo lực, từ chối
việc xem bạo lực như là một công cụ để giải quyết các bất đồng. Cụ vận động
người dân từ bỏ văn hóa Khổng giáo để tiếp thu văn hóa Phương Tây, học hỏi để
nâng cao dân trí và chấn hưng tinh thần dân tộc, tinh thần quốc gia. Cụ cho rằng
chính sức mạnh nội lực và tinh thần cởi mở, sẵn sàng học hỏi và tiếp thu cái mới
sẽ làm cho Việt Nam trở nên độc lập và hùng mạnh.
Tư tưởng của cụ Phan Châu Trinh hoàn
toàn đối lập với một nhà cách mạng khác, cụ Phan Bội Châu. Tư tưởng của cụ Phan
Bội Châu mang nặng đặc tính dân tộc Việt Nam từ trước đến nay đó là chủ trương
dùng bạo lực để đánh đuổi thực dân Pháp và nếu không đủ sức mạnh th́ đi cầu cạnh
những cường quốc khác (Nhật Bản), lấy mục đích biện minh cho hành động, quyết
tâm đánh đuổi thực dân Pháp, chuyện kiến thiết đất nước sẽ tính sau.
Đảng cộng sản Việt Nam sau này đă hành
động đúng y như cụ Phan Bội Châu đă làm trước đó nhưng may mắn hơn cụ là họ đă
gặp thời, Pháp bị Nhật hất cẳng, sau đó Nhật bị quân đồng minh đánh bại, khoảng
trống quyền lực tại Việt Nam nhanh chóng bị Việt Minh cướp lấy từ tay chính
quyền non trẻ vừa mới được h́nh thành trong vội vă, chính phủ của cụ Trần Trọng
Kim.
Thậm chí ngay cả bây giờ vẫn c̣n có
những tổ chức hay cá nhân kêu gọi và cổ vũ cho việc sử dụng bạo lực của đám đông
để làm cách mạng. Quả thật chương tŕnh vĩ đại để canh tân đất nước mà cụ Phan
Châu Trinh khởi xướng gần 100 năm về trước vẫn c̣n dở dang và c̣n nhiều việc
phải làm, vẫn rất cần những bài viết cụ thể mà sâu sắc như của nhà văn Nguyên
Ngọc hay nhà nghiên cứu Mai Thái Lĩnh...
Có lẽ chúng ta cần phải đồng ư với nhau
một điều rất quan trọng rằng: cụ Phan Châu Trinh là nhà tư tưởng, nhà cách mạng
và là nhà văn hóa lỗi lạc nhất của Việt Nam trong thế kỷ 20. Và chúng ta cũng
phải đồng thuận với ông Nguyễn Gia Kiểng rằng "phải đoạn tuyệt với tinh thần
Phan Bội Châu".
Nếu chúng ta đồng thuận với nhau như
thế, th́ may ra Việt Nam mới có một tương lai khác, một tương lai mà Việt Nam có
thể sánh vai với các cường quốc năm châu. Một tương lai mà mỗi người Việt Nam sẽ
không c̣n xấu hổ v́ ḿnh là người Việt Nam nữa.
4. Sẽ đến đích
"Phải chăng, có thể một trong những
nguyên nhân của những vấn nạn mà chúng ta, xă hội chúng ta, đang gặp ngày nay và
vẫn c̣n rất loay hoay chưa thật t́m được đường ra, chính là ở sự dở dang vừa nói
trên đó. Cuộc khai hóa cơ bản, do nhà khai hóa vĩ đại Phan Châu Trinh chủ trương
và tiến hành một trăm năm trước th́ nay vẫn dở dang, vẫn c̣n nguyên đó. Rơ ràng
tư tưởng của ông, chương tŕnh của ông, trong cốt lơi của nó, hôm nay vẫn c̣n
nguyên tính cập nhật, thậm chí c̣n nóng hổi hơn, cấp bách hơn. Tiếp tục chương
tŕnh lớn của ông là trách nhiệm lịch sử của chúng ta, mỗi chúng ta, hôm nay, và
cả ngày mai". (Nhà văn Nguyên Ngọc). |